NHẬT KÝ TÌNH YÊU RADIO: NƠI NÀO LÀ BÌNH YÊN NHẤT

  • Người khởi tạo Người khởi tạo sunnyhihi
  • Ngày bắt đầu Ngày bắt đầu

sunnyhihi

New member
Trong số Nhật ký tình yêu radio lần này, chương trình sẽ mang đến cho các bạn một câu chuyện thú vị mang tên: “Nơi nào là bình yên nhất”.

Anh có biết cái lần đầu tiên em gặp anh không. Thực ra ngay từ lúc đó tâm trí em đã bị bối rối vì anh nên lúc đó em nói rất nhiều để che lấp đi sự ngượng ngùng. Và trong đầu luôn thầm nghĩ sao khi bên anh em lại có một cảm giác bình yên đến vậy.




Nhật ký tình yêu radio: Nơi nào là bình yên nhất

Tuy cuộc tình của chúng ta không được đẹp và lãng mạn như những trang Nhật ký tình yêu radio hay những câu chuyện cổ tích nhưng mà nó giản dị và chân thành. Khi chúng ta ở xa nhau thì luôn nhớ đến nhau, luôn muốn được ở bên nhau để cùng nhau chia sẻ những nỗi buồn, niềm vui trong cuộc sống.

Mặc dù cưới nhau đã lâu, nhưng mỗi sáng thức giấc em lại nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào, đầm ấm bên anh. Lúc anh cười, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng. Chưa khen anh câu nào, anh đã khen em trước chứ, rồi thì nói nào là Em tuyệt nhất khi cười, hãy luôn cười nhiều vào em nhé.

Nhớ những buổi em phơi quần áo ngoài sân, đang cúi xuống phơi, anh liền hô lên “Phơi chưa, để anh phơi cho”. Lúc đó anh thật dễ thương.

Mỗi khi em nói thèm ăn chè anh liền ngâm đỗ luôn, rồi chuẩn bị đường cho em nấu, em thèm ăn nem, anh cũng hì hục mua thịt, nguyên liệu chuẩn bị cho em làm. Cả những lần em ngủ gật, anh cũng nhẹ nhàng nắm tay bế em vào giường. Đặc biệt lúc em mang thai, mỗi lần nhức chân, anh thường massage cho em. Em thấy thật hạnh phúc và hãnh diện vì có một người chồng như anh. Càng ngày em càng yêu anh, yêu anh nhiều hơn!

Nhớ ngày chúng ta chờ sinh con đầu lòng, anh luôn túc trực ở bên cạnh, cổ vũ,nắm lấy tay em cùng em hồi hộp chờ bé con ra đời. Anh luôn nói câu: Có anh đây rồi, em đứng lo lắng gì cả. Có anh bên cạnh, tất cả nỗi lo lắng đều tan biến tất cả.

Còn nhớ cái ngày em làm mất ví, không đủ tiền trả vé xe, đã thế nhà mình còn đang nợ tiền. Em đang tự dằn mình sao lại bất cẩn thế, chỉ biết gọi anh ra đón. Nước mắt ròng ròng kể lại chuyện cho anh, anh nhẹ nhàng nói: “Lần sau nhớ cẩn thận là được, mất rồi thì thôi”. Và cho đến nay, khi nhắc lại chuyện đó anh cũng không than trách vì biết em luôn tự kiểm điểm lại mình rồi. Cứ thế em càng nể phục anh nhiều hơn. Mỗi lần gặp những chuyện khó khăn, người đầu tiên em nghĩ đó là anh. Em không còn thích đánh đố, đoán ý người khác như lúc còn trẻ nữa mà em thích sự tinh tế và dịu dàng. Vậy nên, nếu thích gì em sẽ ghi mẩu giấy nhỏ, cài nơi anh có thể trông thấy để anh biết và hiểu em hơn.

Mỗi buổi sáng dậy sớm, cũng không còn việc gì gấp gáp nữa nên hai chúng ta có thể nằm thêm lát nữa, trò chuyện tâm sự cho nhau nghe. Tiếng bố mẹ rì rầm làm bé con thức giấc, thế là cũng nằm vểnh tai lên hóng hớt chuyện bố mẹ…

Một ngày mới bình yên như thế là đủ. Căn nhà mình đang sống không phải là căn nhà hiện đại, hay tiện lợi cũng không đắt tiền nhưng đó là căn nhà ấm áp và hạnh phúc nhất anh nhỉ. Bởi vì bất cứ đâu có anh thì nơi đó là Nhật ký tình yêu radio bình yên nhất.
 
Back
Top